Anh Khoa thân mến!
Em là Huyền Trân, học viên vừa kết thúc khóa học Tôi Tài Giỏi! Thanh Niên 17-19/12/2010.
Em biết anh là người rất bận rộn, nhưng em tin rằng anh sẽ đọc hết bức thư này.
Mọi người tìm đến khóa học của TGM đều mong ước sẽ nhận được một thứ gì đó có thể thay đổi mình, em cũng vậy. Nhưng sau khi kết thúc khóa học, em nhận ra một điều là em học được rất nhiều chứ không chỉ là một.
Em muốn kể anh nghe những ngày đầu em biết và tìm đến khóa học…
Một ngày, em thật sự cảm thấy bế tắc, mất phương hướng , nhưng chính thời khắc đó là “cơ hội” để em tìm và biết đến khóa học Tôi Tài Giỏi! Đến giờ phút này em thấy em may mắn khi có một người bạn tuyệt vời, bao năm qua bạn luôn là chỗ dựa, là nơi em tâm sự mọi chuyện mà bây giờ em mới nhận ra điều quan trọng này. Bạn ấy đã mua cho em quyển sách “Làm chủ tư duy, thay đổi vận mệnh” và giới thiệu về Khóa học Tôi Tài Giỏi! Em đã không mất quá nhiều thời gian suy nghĩ để chọn khóa học. Em đăng kí trên mạng, rồi xin tiền ba mẹ để đóng tiền giữ 1 chỗ trong khóa học ngay lập tức. Sau khi đóng tiền xong, bên cạnh những lời nói ủng hộ về khóa học, ủng hộ việc em đi học thì cũng không ít người chả muốn tin vào những khóa học giáo dục, phát triển con người như vầy. Mấy cậu em há hốc miệng không tin ba mẹ em bỏ ra gần 6 triệu bằng tiền lương của ba làm trong 1 tháng, bác em còn nói ba mẹ em điên rồi, bạn bè em thì nói cái giọng: “có điều kiện thì học thử” cái cách nói mỉa mai, chả ủng hộ, chả quan tâm…
Trước khi biết đến khóa học, em là người sống 1 cuộc sống “mờ mờ nhân ảnh”, “sao cũng được”; em luôn nghĩ mình sinh ra sống rồi chết, số phận đã an bàn mọi thứ, mình không thể đoán trước những điều sẽ xảy ra, mà nếu có thì mình sẽ không thay đổi được gì. Có nhiều lúc đối mặt trước khó khăn, thử thách em luôn thấy mình phải chịu một áp lực quá lớn trên cuộc sống này, chỉ nghĩ giá mình không có mặt trên Thế giới này.
Nhưng anh đã giúp em nhận ra một điều, mình đã phải vượt qua bao nhiêu thử thách để có thể chào đời. Tại sao mình không biết quý trọng, tại sao mình lại muốn vứt bỏ mạng sống này? Em đã nhận ra giá trị sống, nhận ra ý nghĩa của việc mình sinh ra trên đời này không phải sống rồi chết mà sinh ra để thực hiện 1 điều gì đó có ích, giúp xã hội phát triển. Trong khóa học, trên hành trình tìm giá trị đích thực của bản thân, em lại nhận ra thêm một điều mình đã sống những ngày tháng tự hủy hại bản thân mình, cứ hoài sống trong sự đau khổ, luôn có những ý nghĩa tiêu cực, không biết quý trọng bản thân, đối xử với bản thân không nghiêm khắc nhưng lại luôn làm mình tổn thương.
Đặc biệt hơn nữa, em cảm nhận tình thương của ba mẹ giành cho mình quan trọng nhường nào. Trước đây, em rất tự hào về tình thương mà mình giành cho cha mẹ, nhưng em nhận ra điều đó chỉ là một tình thương “quán tính”. Nhưng bây giờ em đã biết thật sự yêu thương ba mẹ là em phải làm gì . Ngày trước, em cũng biết ba mẹ rất thương mình, em cũng luôn tự hào vì được sinh ra trong gia đình mà bạn bè em nhiều người mong muốn, ba là một người gương mẫu, mẹ là người quan tâm chăm sóc em mọi lúc mọi nơi. Nhưng đôi khi em cảm thấy mệt mỏi về việc mẹ quan tâm đến mình quá đáng, còn ba nhiều khi chả hiểu mình gì hết…Nhưng tất cả những điều ba mẹ làm chỉ là muốn tốt cho mình, muốn ba hiểu mình nhưng chẳng bao giờ chịu hiểu cảm nhận của ba , muốn mẹ không cần quan tâm nhiều thì sao không biết tự lo lắng chăm sóc bản thân để mẹ yên tâm…
Và điều em muốn kể anh nghe nữa là em đã biết tự tạo động lực, niềm tin, lòng tự trọng … Em nhận ra 1 điều rằng: niềm tin là 1 điều không thể thiếu trong cuộc sống này, đúng là không có niềm tin ta chẳng thể làm việc gì xuất sắc cả, và không trải qua gian nan thử thách thì ta càng không thể cảm nhận được ý nghĩa của những thành quả mà mình tạo ra…Đối với em thử thách đầu tiên rất khó nhưng em rất sẵn sàng vì em tin mình có thể chịu đựng những nỗi đau từ cơ tay và em đã làm được (thật ra có 1 lần em đã từng cầm tờ giấy, trong đó cũng là những mục tiêu nhưng em chẳng giữ được đến 2 phút & những mục tiêu của em cũng tan thành mây khói ). Đến thử thách thứ hai thật sự còn khó hơn đối với em rất nhiều, vì từ trước giờ em chả thuyết phục ai, mà có phải thuyết phục ai thì cũng không cố hết sức, vì nghĩ rằng mình không có khả năng thuyết phục ai đó. Đến thử thách thứ ba đúng là không tường, thân em mỏng như giấy gió thổi còn bay mà giờ phải “chẻ” miềng gỗ làm hai.hjx. Thế mà em đã làm được, niềm tin mạnh mẽ thì điều gì cũng có thể, tuyệt thật anh nhỉ.
Không biết khi đọc những dòng này anh có thấy mệt mỏi chưa nhỉ? Anh có đang nghĩ: “Những điều này nhiều học viên nói lắm rồi, nghe nhàm tai rồi?” (_._”)
Nói thật, em còn rất nhiều nhiều điều muốn kể cho anh nghe nữa. Nhưng em nghĩ mình nên dừng lại đây để giữ mãi cảm xúc, những kỉ niệm của 3 ngày học vì đó chính là nguồn động lực giúp em bước tiếp trên con đường mình đã chọn.
Nãy giờ luyên thuyên mãi mà em quên mất điều em thật sự muốn nói trong lá thư này là em gửi đến anh lời cảm ơn chân thành nhất. Chúc anh nhiều sức khỏe, thành công , đạt được mục tiêu mà anh đề ra cho mình.
Em cũng có vài tấm hình muốn gửi đến anh coi như là một kỉ niệm nho nhỏ khi em hoàn tất khóa học Tôi Tài Giỏi! Thanh Niên. Em cũng mong sẽ sớm gặp lại anh vào Khóa học Tôi Tài Giỏi! Nâng Cao.
Biên Hòa, ngày 21 tháng 12 năm 2010
Em gái,
Trần Huyền Trân
[sach_toitaigioi]