[Cảm nhận] Một giờ làm “người mù”!

[Cảm nhận của khách hàng về một trải nghiệm tâm lý trong khóa học Lãnh Đạo Để Tạo Sự Khác Biệt]

Một trải nghiệm tuyệt vời với những người bạn mới quen nhưng có cùng một suy nghĩ, định hướng. Bạn sẽ không thể biết làm một người mù khó đến như thế nào đâu trước khi bạn trải qua.

mot gio lam nguoi muTôi vào vai một người mù và một người bạn là người dẫn đường cho tôi. Trách nhiệm của tôi là làm theo những hướng dẫn của bạn đồng hành, còn bạn tôi là người dẫn đường. Mục đích là 2 chúng tôi cùng giúp nhau vượt qua các chướng ngại vật đã được sắp đặt mà mình không hề biết trước sẽ như thế nào. Chuyện của tôi là phải đặt niềm tin vào người đồng hành, còn người đồng hành sẽ hướng dẫn tôi đi theo sự chỉ đạo. Nghe có vẻ cũng dễ quá chứ. Nhưng bạn chưa vội đâu, vẫn còn thử thách nữa đó là tôi và bạn tôi sẽ không được giao tiếp với nhau bằng lời nói trong suốt thời gian thử thách.

Bạn thấy đấy dẫn đường cho một người mù mà không được nói thì chuyện đó có dễ dàng hay không? Câu trả lời là rất khó. Do vậy, chúng tôi đã có những vấp ngã. Ở thử thách đầu tiên chúng tôi cùng nhau chui qua một căn hầm, phía trên là hàng rào gai, nếu chạm vào là sẽ phải làm lại. Cũng may là chúng tôi cũng đã phối hợp tốt để trườn qua thử thách này. Nhưng thách thức đến thật sự từ thử thách thứ 2. Chúng tôi phải vượt qua một con mương. Bạn thấy đấy, một người bình thường để bước qua một con mương thì rất dễ dàng. Nhưng để hướng dẫn cho một người mù cùng bước qua thật không đơn giản chút nào. Chúng tôi đã cố gắng nhưng chỉ là thất bại và lại trở lại vạch xuất phát. Vì sao vậy, vì tôi đã không làm theo chỉ thị của bạn tôi, do tôi chưa thể nào hình dung ra mình đang
làm gì, tôi vẫn còn chưa tin tưởng người dẫn đường của mình nên khi bạn tôi nhấc một chân của tôi lên thì tôi đã mất thăng bằng thế là cả 2 ngã xuống con mương đầy bùn, còn về phía bạn tôi thì chưa định hướng được sẽ phải giúp tôi như thế nào để cùng vượt qua.

mot gio lam nguoi mu 1Và sau vài lần bị thất bại, chúng tôi đã tìm được tiếng nói chung. Đó là tiếng nói từ trong suy nghĩ, chúng tôi đã giao tiếp với nhau bằng trong suy nghĩ của mình. Tôi tin vào bạn của mình, giao phó bản thân mình cho bạn. Còn bạn tôi đã định hướng khéo léo để chúng tôi cùng bước qua con mương này. Thử thách thứ ba thì có chút dễ dàng hơn, chúng tôi chỉ phải dắt nhau đi theo hình zig zắc và chắc bạn cũng đoán được là chúng tôi sẽ vượt qua dễ dàng. Nhưng sau thành công thì lại có một núi khó khăn khác cản trở con đường về đích của chúng tôi. Và chúng tôi phải vượt qua 2 ngọn núi là có thật. Với niềm tin đã được gắn kết, chúng tôi tự tin bước vào chinh phục thử thách. Nhưng ngay từ ngọn núi đầu tiên chúng tôi đã thất bại. Bạn có thể tưởng tượng chúng tôi cần phải leo lên ngọn núi làm bằng 2 chiếc ghế đẩu có đệm mút. Bình thường mắt sáng bước vèo cái qua. Nhưng bạn đừng quên là tôi đang là một người bị mù và cái ghế đệm kia thì bập bênh, sơ xẩy một chút là khỏi ăn tối luôn.

Chúng tôi bắt đầu leo núi, bước lên trên ghế một cách nhẹ nhàng. Nhưng miếng đệm làm cho đôi chân của tôi cứ bồng bềnh bước không vững. Và vì là một người mù tôi đâu có biết là mình sẽ làm gì kế tiếp đâu. Mọi bước đều phải do bạn tôi dẫn dắt, chỉ mặt đặt tay. Mặc dù chúng tôi đã hiểu nhau hơn rồi (bạn nên biết là chúng tôi mới chỉ quen nhau có 3 phút trước khi bước vào trải nghiệm cùng nhau) có thể bạn không tin nhưng khi đã quyết định giao cho người khác dẫn dắt mình thì hãy tin tưởng tuyệt đối người dẫn đường chỉ lối của mình. Bạn tôi đã bước qua bên kia ngọn núi bằng một chân, rồi bạn bắt đầu nhấc chân phải tôi qua bên đó luôn, bạn tưởng tượng mà xem 2 chiếc ghế đẩu tựa lưng vào nhau làm thành ngọn núi, bước một chân qua thì dễ nhưng để bước chân còn lại là cả một vấn đề. Và tôi đã chạm vào ngọn núi mặc dù bạn tôi đã rất cố gắng để điều đó không xảy ra.

Theo luật thì cứ chạm vào chướng ngại vật là lại phải làm lại từ đầu. Và chúng tôi dừng lại tại đây và lại trở về vạch xuất phát. Ban đầu khi vấp ngã lần đầu ở thử thách thứ 2 chúng tôi vẫn cười. Vì cảm giác là mình chỉ đang chơi thôi. Nhưng đến vòng này rồi thì không phải là chơi cho vui, mà là trải nghiệm sâu sắc, tôi cảm nhận được có chút buồn trên gương mặt bạn tôi. Vì thất bại lại làm lại có gì đâu mà buồn, nhưng không. Bạn làm lại từ đầu bạn sẽ phải xếp hàng chờ đến lượt chơi của mình. Và không phải chỉ có mỗi chúng tôi là người chơi mà còn có rất nhiều cặp đôi khác nữa. Đã có cặp về đích đầu tiên khi chúng tôi thất bại ở lần leo núi về đích này.

Khi bạn nghe thấy tiếng vỗ tay chào đón người chiến thắng bạn sẽ cảm nhận được niềm vui lan toả. Tiếng reo hò sung sướng của người về đích đầu tiên đã làm cho chúng tôi hưng phấn hơn, quyết tâm hơn ở lần trở lại. Và do đã có kinh nghiệm 3 thử thách đầu không còn làm khó chúng tôi nữa, chúng tôi băng băng về đích khi tôi vẫn là một người mù đúng nghĩa.

mot gio lam nguoi mu 2Trong khi chờ đợi đến lượt thử thách về đích của mình, tôi liền suy nghĩ lại những gì mình vừa trải qua. Cảm nhận những cảm xúc hạnh phúc vui mừng hay chợt thoáng buồn đi qua. Đó cũng chính là những lần hạnh phúc trong khi hoàn thành công việc khó khăn hay là những lúc gặp khó khăn thất bại trong quá trình làm việc, những lúc không hoàn thành nhiệm vụ được giao. Và lần trở lại này thứ 2 này chúng tôi lại càng quyết tâm về đích cho bằng được. Bạn tôi đã khéo léo chỉ cho tôi thử thách về đích này là phải vượt qua 1 ngọn núi sau đó là xuống hầm rồi vượt qua ngọn núi thứ 2 là về đích bằng ngôn ngữ cử chỉ, quy định của trò chơi là không được giao tiếp với nhau bằng lời nói mà chỉ bằng hành động. Nhưng tôi nào hiểu rõ được, làm sao có thể tưởng tượng ra con đường mình đi sẽ như thế nào cơ chứ.

Vậy là một lần nữa chúng tôi lại thất bại khi bắt đầu chui hầm thì bạn tôi lại chạm vào chướng ngại vật. Bạn tôi vỗ vai tôi, và tôi nắm tay bạn như hiểu nhau hơn, cả hai cùng nắm chặt tay và sẽ bắt tay làm lại. Thử thách số 1 trườn qua hầm đã được cắt đi để tránh làm mất thời gian của mọi người. Còn phía cuối đường là tiếng hò reo phấn khích
của các đội đã về đích thành công. Và tiếng vỗ tay tán thưởng của những người đã về đích trước đó.

Chúng tôi lại bắt đầu từ thử thách số 2, và cũng lại xếp hàng đợi cho đến lượt mình. Và chúng tôi đã vượt qua ngọn núi đầu tiên một cách vững chắc. Bạn tôi cầm tay tôi đặt lên phía trước, cúi người để bò khom trên hành ghế dài. Tôi cũng đã quen được sự điều khiển của bạn mình nên cũng phối hợp nhịp nhàng. Đến đây thì tôi càng thấy rõ sự cổ vũ của mọi người tôi lại càng quyết tâm. Và chỉ còn cách 1 ngọn núi nữa là về đích.Ấy thế mà ông trời không thương. Bạn tôi lại mắc 1 lỗi ngớ ngẩn là chạm vào chướng ngại vật. Và thế là chúng tôi một lần nữa thất bại. Bạn có thể thấy đấy ai cũng có thể mắc lỗi, chỉ khi ta đứng trong hoàn cảnh của người khác ta mới thấy được rõ nét nhất là tại sao lại xảy ra như vậy. Khi đứng trên lập trường của nhà quản lý, họ cảm thấy những việc giao cho nhân viên hết sức dễ dàng mà tại sao nhân viên của mình luôn không hoàn thành công việc được giao, luôn trễ hẹn. Còn người nhân viên thì luôn cảm thấy bất mãn, cảm thấy sếp không hiểu mình, họ không trao đổi tâm tư nguyện vọng cho nhau, không cho nhau được biết cái mình cần là gì. Do vậy thì thường xuyên nhận được những kết quả không tốt. Nhân viên chán nản muốn bỏ cuộc, còn quản lý thì bực bội với mớ công việc hỗn độn vẫn còn lơ lửng trên đầu.

Có người sẽ thắc mắc là tại sao chúng tôi không bỏ cuộc, hay ăn gian cũng được. Nhưng chúng tôi là những người tôn trọng luật chơi đề ra và hơn hết là trải nghiệm vượt qua chính mình, trải nghiệm cho mình được người khác lãnh đạo (tôi) và được lãnh đạo người khác (bạn tôi). Bạn tôi không bỏ tôi để về đích một mình và tôi cũng không bỏ cuộc không phải vì tôi không chấp nhận được thất bại mà là trò chơi cùng thắng “win – win”.

Và sau thời gian chờ đợi đến lượt mình, sau khi bỏ lỡ nhiều cơ hội. Tôi và bạn mình cũng đã làm được, cùng nhau chiến thắng chính bản thân mình. Chúng tôi ôm lấy nhau, cái ôm hạnh phúc, cái ôm chân thành dành cho nhau. Khi tôi mở mắt ra tôi mới nhận ra rằng chúng tôi là đội về áp chót, chỉ còn 3 đội chơi còn lại đang cố gắng hoàn thành trải nghiệm.

Cảm giác sau khi bỏ chiếc khăn bịt mắt, ánh sáng bắt đầu lấp ló qua mí mắt, ôi hạnh phúc làm sao khi mắt mình còn sáng. Cảm giác mình vẫn còn hạnh phúc hơn bao người mãi mãi không nhìn thấy ánh mặt trời, tôi lại càng thấy cảm thương cho họ. Vì tôi cũng đã cảm nhận được từ sâu trong trái tim mình họ vất vả ra sao để vượt lên nghịch cảnh, sống là chính mình và còn xây đẹp cho đời!

Trải nghiệm một giờ làm người mù của tôi là vậy đó!

 Ngọ Văn Bình

[sc name=”Lanh Dao”]

Chia sẻ lên: